Những người phụ nữ ngang qua đời mình

Ai cũng có những người phụ nữ đi qua đời mình và làm cho cuộc sống mình ngày một tốt đẹp hơn. Đó là bà cố ngoại sanh ra ông ngoại, bà cố ngoại sanh ra bà ngoại, bà ngoại sanh sanh ra mẹ và mẹ sanh ra ta. Đó là bà cố nội sanh ra ông nội, bà cố nội sanh bà nội, bà nội sanh ba, và ba mẹ là người sanh ra mình.


Nghĩ về những người phụ nữ với niềm biết ơn - Ảnh minh họa

Họ là những người chịu thương chịu khó tay bồng con, tay cấy hái; chân đất áo vải tám dày cui màu nâu, màu đất; ăn uống kham khổ nuôi con, chiều chồng gây dựng cơ đồ. Những cái nắng gay gắt của mùa hè giữa cánh đồng không bóng cây mà con đã có lần ghé thăm mà bà cố cấy hái từ năm này đến năm khác để con có miếng cơm, manh áo đủ ấm qua mùa đông giá lạnh lùng.

Những ngày đông trâu bò chết mà bà vẫn đập đất trồng rau cho kịp vụ mùa. Cố gắng một chút cho con chén cơm đầy để ấm lòng qua đêm đông. Cái gió rét thổi qua khe rít lên từng cơn khiến bà làm lụng suốt ngày cả đêm mong con cái chút hơi ấm qua chiếc chăn mới. Mùa hè bà ngồi quạt cho muỗi bay để giấc con ngủ ngon mai còn đi học. Cuộc sống nghèo túng không thể cản bước con đi ươm giấc mộng dài. Những ngày qua ngày từng hạt mồ hôi mẹ tuôn trên đồng để cho con thêm nửa chén cơm, mồ hôi con chảy ròng trong lớp tranh tre nứa lá vớt lấy từng con chữ nhỏ. Những hy vọng bắt đầu từ từng giọt mồ hôi trên má, trên môi, trong đôi mắt sáng.

Ngày bà cố ra đi chỉ bốn mươi tuổi, để lại ông nội mới ba tuổi rưỡi. Nỗi đau của người mẹ trẻ đi không biết vì lý do gì, đau ốm không biết mình mắc bệnh gì. Nỗi đau của người mẹ nắm tay con trong tay mình và buông thõng một cách bất ngờ. Không một ai muốn rời con khi con còn quá nhỏ, ngu ngơ giữa chợ đời.

Và ông nội một trẻ nhỏ mồi côi khi chưa hiểu thế nào tình cha trao cho con. Ông không tuổi thơ ấm áp bên cha mẹ. Cuộc sống không cha không mẹ có bao nhiêu nỗi khổ đau về tinh thần, về tài sản là vết sẹo đời nội. Cuộc sống thua thiệt ngàn đời vẫn nghiêng về trẻ mồ côi yếu đuối. Ông buông, buông tất cả không hề hờn giận, không cãi lẩy một tiếng. Cuộc sống bình an hơn tất cả những bình an trên đời.

Bà cố ngoại một đời tay cuốc, tay cào, tay ẵm con, tay cày cấy khi hạt thóc chưa về đến sân bà đã đập đất trồng cải, trồng rau. Những ngày qua đi con vẫn xin mẹ nửa chén cơm bà quay mặt nói không với con. Nỗi đau con không đủ no, đủ ấm là giấc mơ cho con được no đủ hàng đêm. Bà trút hết vốn liếng cho con ra Hà Nội học. Cả làng chỉ một mình ông được đi học ở Hà Nội. Bà lấy vợ và cho ra Hà nội.   

Ngày bà ngoại góa chồng khi bà chỉ vẫn còn tuổi trẻ mặn mà: 24 tuổi. Bà vẫn một tay buôn bán nuôi con, một tay che mặt khi có người buông lời chọc ghẹo. Bà bán tuổi trẻ để bao bọc cho con nên người. Bà chắt lọc sức sống vốn có của người mẹ trẻ cho con thơ chân chưa bước vững trên cuộc đời này. Suốt sáu mươi năm còn lại là vết buồn bà đem về tận cuối trời. Không than, không hận nhưng nỗi đau cả một đời người.

Mẹ người con mồ côi cả đời không biết đến hơi ấm của cha. Nỗi oan ức khi bị chúng bạn hiếp đáp, nỗi nhỏ con, nỗi nghèo… Mẹ vẫn đứng thẳng nhìn cuộc sống tươi đẹp dù gập ghềnh. Mẹ buôn bán cho đàn con được học hành. Mẹ hy sinh tất cả vì con. Chiếc áo mỏng manh trong nắng sớm, mưa chiều. Chiếc dép đứt mẹ vá. Dép mỗi chiếc một màu, một cỡ khác nhau. Mẹ nhịn ăn sáng, mẹ bớt miếng thức ăn. Trong chén cơm chỉ có nước tương. Mẹ cười: Ăn cơm với nước tương ngon nhất. Mẹ thích.

Những khốn khó của Người nay thành tựu trong da thịt mình, cuộc sống mình. Một chút tiện tặn còn sót lại của Người khi ngắm bộ đồ đẹp nhưng không dám mua. Một chút thương xót người khó khăn dám rút tờ giấy bạc lớn bỏ vào hòm từ thiện và không hề nói tên. Là nỗi xót xa khi người trú mưa qua đêm dưới mái hiên bị mưa tạt ướt sũng. Là khi làm từ thiện với những cuốn sách, cuốn tập cho trẻ cơ nhỡ đến lớp.

Những hy sinh của Người mãi mãi đọng trong máu thịt, trong tim mình. Cuộc sống chúng con ngày nay khấm khá nhờ hy sinh của Người. Nụ cười của chúng con ngày hôm nay chính là nụ hồng Người trao. Những bước chân vững chãi trên cuộc sống hôm nay cũng chính là của Người. Người trao tặng thân thể này cùng đạo đức tốt nhất của loài người: Thương yêu nhau và cùng nhau sánh bước đi lên.

Ơn này không có bút mực nào diễn tả nổi và không có ngôn từ nào có thể cám ơn một cách đầy đủ đến Người. Người mỉm cười: chỉ cần con tốt lên là đủ.

Diệu Hòa